Có thể thấy, như hàng trăm những thú chơi khác, sự trở lại của film và chụp ảnh film trong thời gian gần đây là một hiện tượng. Trong thời đại kỹ thuật số, việc vác một chiếc máy film cổ lổ sĩ lang thang khắp phố phường, làng quê để vặn vặn, chỉnh chỉnh, đôi khi nhận được những ánh mắt đầy nghi ngại, mỉa mai hay thậm chí có chút ghét ghét vì họ nghĩ chảnh quá. Nhưng, vượt lên trên tất cả những điều đó, là thứ cảm xúc không thể gọi thành tên được với film và máy film.
Các bạn có cảm thấy điều đó không…?
Càng ngày, người chơi film càng trẻ. Chúng ta thấy ở họ một chút cuồng ngông, khao khát và tìm kiếm sự mới mẻ trong những thú vui cổ điển. Không mưu cầu sự hào nhoáng, không tỏ vẻ kiêu căng, họ âm thầm làm sống lại một trong những thú vui lãng mạn, tích cực, ở đời sống biến thiên đến chóng mặt này.
Những khoảnh khắc đó rất đời thường, bình lặng như những nốt trầm đánh vào khoảng không ồn ã. Sự lặng lẽ của film có chút gì đó như thiền tâm. Không phải mang tầm cao cả hay đại loại như nghê thuật cao siêu, chụp là chụp, như một thú vui nhỏ bé. Mỗi một tấm hình, có cảm giác đều được nâng niu. Còn gì thích hơn, mỗi khi chụp xong và chờ đợi, trút bỏ được một tiếng thở dài. Sống chậm một chút, để thấy đời sống này đáng yêu đến nhường nào.
Trừ những cá nhân theo đuổi nghệ thuật, trừ những người làm nghề, phần đông còn lại là chụp để trải nghiệm, và thế là đủ, cho dù chỉ là một cuộc dạo chơi. Có người tìm thấy được mình trong lẽ sống đó, trong cách họ nhìn nhận trên mỗi tấm hình, mà hơn nữa là những nơi chốn nơi họ đã đặt chân. Từng con đường, góc phố, ngôi nhà, từng bóng cây, bông hoa, vạt nắng… cho đến từng khuôn mặt hiện diện, ta bỗng thấy đời hơn.
Như lẽ thường, những gì đẹp đẽ thì còn lại mãi, cho dù con người, một kiếp ngắn ngủi…
Với tôi, chụp film, cũng là để tập thêm cho mình một chữ “Nhẫn”
“Nhẫn nhất thời phong bình lãng tĩnh
Thoái nhất bộ, hải khoải thiên không”