Chụp ảnh con trẻ: Trở về với nguyên bản đời mình

Tồn tại một sợi dây kết nối vô hình giữa phẩm chất ta đang có và những gì mà chúng ta nhận được trong thơ ấu. Giai đoạn ấu thơ nằm yên như một dòng nước, mà mỗi bước đi trong hiện tại này, lúc nào cũng có sức khua khoắng, đánh động dòng nước ấy rung chạm trở lại.


Chúng tôi chọn lọc những bức ảnh mình đã chụp, để kể về nỗi niềm vừa bình dị vừa đặc biệt, về ngày xưa của mỗi người. Mùa hè trong thơ ấu có phải là hồi ức luôn vờn quanh trong lòng mỗi chúng ta?

Đó là những ngày hương vị cuộc sống nồng hơn, bài vở được xếp gọn ghẽ qua một bên. Bạn mượn chiếc xe đạp mẹ dựng bên hiên nhà, hiếu động đạp qua những cái ổ gà và lách qua những con hẻm. Đó là những ngày oi nóng mà có trên tay ly chè ba ngàn ngọt ngọt, thơm thơm nhâm nhi ở góc chợ với đám bạn. Đó là những ngày có hương vị của trận mưa vừa dứt ban trưa, bạn ngẩn ngơ nhìn mấy quả mận vừa rơi xuống sân sau cơn gió mạnh, nhìn những hạt mưa còn lúc lỉu trên mấy phiến lá khế sạch sẽ. Đó là niềm vui khi chơi đùa trên đám cỏ ngoài ruộng, hay loanh quanh ở những ngôi nhà đang xây, nghịch không chán những đụn cát.

Và bạn còn nhớ chứ, cảm giác từ những cái đau đầu đời, khi ba nhổ chiếc răng lung lay? Còn nhớ cảm giác tìm cách chạy ra ngoài chơi khi bà ngoài cố cột chặt bạn vào giấc ngủ trưa? Và còn nhớ cảm giác mệt nhọc, khi đạp xe lọc cọc chở bao lúa về nhà phụ mẹ?


Trên tất cả, tuổi thơ vẫn là quãng ngày cõi lòng ấm áp, những ngày ngột ngạt từ cuộc sống chưa chạm tới ta.

Hồi ức tuổi thơ thường được tạo tác rất nhiều qua mùa hè. Một mùa hè dài ba tháng là cả một miền ký ức rộn ràng hạnh phúc. Biết bao những lần mùa hè ba tháng đã đi qua, ban còn giữ lại bao nhiêu điều? Bạn đã quên đi bao nhiêu điều?

Dành thời gian chụp trẻ nhỏ cũng là dành thời gian cho bản thân, để nhìn, để biết tâm hồn mình vẫn tự do, vẫn thuần khiết, để thấy mình vẫn là mình như ngày xưa thôi. Khi quay về với bản thể gần gũi nhất, là lúc ta có thể mở lòng ra để yêu thương nhiều hơn, và tự yêu quý bản thân mình một cách chân phương nhất.


Ngày nhỏ, chúng ta làm sao ngó lơ được một mùa hè đang tới? Bây giờ đã lớn lên và trải thấu bao điều, làm sao ngó lơ nếu bất chợt bắt gặp một ánh cười tươi vui từ một đứa trẻ? Bất kể khi nào bạn cảm thấy lòng mình khô cạn với những ồn ã từ nhịp sống phố thị, hãy cầm lên một chiếc máy ảnh, chạy xa thành phố một chút, để quay về một chút với niềm chân thật của chính mình. Chụp trẻ nhỏ bằng một chiếc máy film, chúng ta được thấy mình được sống chậm lại, ở giữa thời điểm cuộc sống ngoài kia đang ngày một bận rộn và hối hả. Để trong tích tắc được chạm vào mùa hè năm nào, trở về với những vô lo năm nào, khi mỗi người chưa đi qua những thay đổi lớn lao.

Tôi còn nhớ nhà văn Nguyễn Nhật Ánh đã từng nói “Để sống tốt hơn đôi khi chúng ta phải học làm trẻ con trước khi học làm người lớn”. Một buổi chiều về lại căn nhà, ngồi ngoài hè với chén cơm mẹ đưa vào tay, bạn trở về với nguyên bản đời mình, cảm thụ sự yên lành của một đứa trẻ . Thời gian đang trôi nhanh thế nào, và chúng ta làm sao tránh được sự quên lãng? Một bức ảnh bấm chụp, chỉ trong một giây. Nhưng những điều được gợi nhớ, có thể kể ra hơn một giờ.

Chụp, để biết quá trình mình đã lớn lên thực là một điều kỳ diệu. Chụp, để nhớ về đứa trẻ đã sống trong mình. Không có sự trưởng thành nào mà tách rời với chuỗi đời thơ ấu. Nếu bạn vẫn còn ngẩn ngơ với một ánh nắng hè, nếu bạn vẫn còn xúc động với ánh nhìn trong trẻo từ một đứa trẻ, thì ngày hôm đó, đã rất trọn vẹn rồi.

Ảnh: Ishootfilm team